Khóa chủ đềCon Cua Mầu Đỏ !!!!

 Phúc đáp Phúc đáp
Tác giả
  Chủ đề Tìm kiếm Tìm kiếm Chủ đề  Lựa chọn cho Chủ đề Lựa chọn cho Chủ đề
Huy Hoàng Xem...
Thiếu niên
Thiếu niên
Hình đại diện

Gia nhập: 09/05/2010
Khu vực: Thanh Hoá
Tình trạng: Offline
Điểm: 1772
Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Chủ đề: Con Cua Mầu Đỏ !!!!
    Ngày đăng: 21/03/2013 lúc 12:33am
Mượn chuyện gà kể chuyện đời, chuyện người. 

Cầm lá đơn ly hôn trên tay anh thở dài, việc gì đến cuối cùng cũng đến. Anh không nuối tiếc vì anh đã làm tất cả những gì có thể chỉ tội thằng bé con anh, chưa đầy ba tuổi đã sống trong cảnh thiếu cha vắng mẹ. Anh thương và lo cho con lắm vì lúc mới sinh, trên lưng thằng bé chổ gần thắt lưng có một vệt màu đỏ, bác sỹ nói là bứu máu và dặn vợ chồng anh phải theo dõi nếu đến năm tuổi mà bứu không phát triển thêm thì là lành tính còn ngược lại khả năng con anh bị ung thư máu rất cao. Cái vệt màu đỏ đó nếu không biết cứ nghĩ là hình xâm vì nó có hình dạng giống hệt một con cua. 

Anh kéo ghế ngồi xuống bàn đọc lại nội dung lá đơn ly hôn mà vợ anh đã viết. Anh cười cay đắng “ không việc làm ổn định”. Hơn mười năm trước anh tốt nghiệp đại học loại giỏi, mồ côi cha mẹ từ bé, anh chăm chỉ học tập và anh đã thành công. Với tính cách hiền lành và chăm chỉ cùng với khả năng chuyên môn giỏi, sau năm năm làm nhân viên cho một công ty nước ngoài, anh tích góp được một số vốn và quyết định thành lập công ty cho riêng mình. Công ty thành công ngoài sự tưởng tượng của anh, chỉ trong mốt thời gian ngắn công ty của anh đã trở thành một trong những công ty lớn và uy tính nhất trong lĩnh vực hoạt động. Là một thanh niên mồ côi nghèo khó, giờ đây anh là một trong những doanh nhân thành công, nhà cao cửa rộng, đi có người đưa về có người đón, anh là người lý tưởng của rất nhiều phụ nữ. Anh cưới vợ và thằng bé con anh chào đời trong niềm hạnh phúc tột cùng của anh. Nhưng, cuộc đời luốn có những chữ “nhưng” và chữ “nếu”, tai họa ập bổng dưng ập xuống. Công trình mà công ty anh thi công gặp một tai nạn lao động khủng kiếp, để giải quyết hậu quả anh đã phải bán đi tất cả những gì anh có, nhà cửa xe cộ đất đai kể cả đàn gà chiến để anh giải trí mỗi cuối tuần anh cũng bán. Anh trở thành kẻ trắng tay nhưng nghiêm trọng nhất là anh bị treo bằng hành nghề vĩnh viễn không thể tiếp tục làm việc trong lĩnh vực chuyên môn của anh nữa. Dời đổi thay làm người ta thay đổi, vợ anh trở nên cay đáng với anh, đã không ít lần trong lúc vợ chồng mâu thuẩn, vợ anh đã đuổi anh ra khỏi nhà vì căn nhà hiện tại là vợ chồng anh đang mượn của cha mẹ vợ. Vợ anh không còn yêu thương anh nữa nhưng anh vẫn nhẫn nhịn tất cả chỉ vì con và hơn nữa anh không nghĩ con anh sẽ thành người nếu chỉ được một người mẹ có tư cách như vợ anh giáo dục. Hôm qua, anh đi uống rượu với bạn về muộn, đã hơn nữa năm rồi anh không uống rượu, hôm qua vì gặp lại vài người bạn than, anh tâm sự được những nỗi niềm mà anh đang phải chịu đựng nên có hơi quá chén. 

Đã rất nhiều lần vợ anh đề nghị ly hôn và lần nào anh cũng cố gắng níu kéo. Lần này anh nghĩ mình làm việc đó sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Anh cầm bút ký vào lá đơn. Cái gạt tàn thuốc đã đầy vun làm cho điếu thuốc anh đang hút dỡ không còn chổ để rơi lăn xuống bàn. Anh nhặt điếu thuốc lên bóp mạnh cái đầu thuốc đang cháy đỏ. 

Vừa xuống xe, anh đã thấy thằng Thịnh và thằng Thái. Hai anh em nó là công nhân của anh lúc công ty anh còn hoạt động. Tụi nó ra đón anh. 
-Tui với chú làm cái hen. Ba thằng Thịnh mời anh - Xứ này nghèo chứ không đói, tui có nghe tụi nhỏ kể rồi thối từ từ cũng qua chú àh. Lúc tụi nhỏ còn làm cho chú không có dip nay chú xuống đây chơi cũng là cái dịp để gia đình cảm ơn chú. 

Anh quăng túi đồ lên giường. Căn nhà, chính xác phải gọi là cái chòi lá, nằm ở cuối góc vườn. đây là khu đất của một người bạn mà ba thằng Thịnh giới thiệu. ông ta ở ngoài chợ, khu đất này là đất vườn của ông. Nói là đất vườn nhưng chỉ trồng duy nhất một loại đó là dừa. Vài trăm gốc dừa một mùa cũng mang lại cho ông môt ít thu nhập, gần đây nạn trộm dừa bùng phát vườn lại không có người trông coi nên ông bị mất trôm khá nhiều. Vài lần ông đinh bán nhưng khu đất nằm sâu quá, từ lộ đan bên ngoài phải đi bộ gần cả giờ theo con đường đất trơn trượt mới vào đến, nên không có ai mua.. ở đây rất vắng, xa xa mới có một căn nhà mà chủ nhân của nó cũng nếu không ra chợ làm mướn thì cũng đi xa làm thuê nên ít khi thấy có người ở nhà. Không điện, không song điện thoại, không internet, không tivi, không đài phát thanh, nghĩ cũng hay, anh đang trốn mà. Anh cũng không biết mình đang trốn cái gì nữa. 

Anh nằm trên võng, nhìn những tàu dùa theo gió đan xen vào nhau rồi lại xa nhau. Thời gian mau thật, đã hơn một năm rồi. Lần cuối anh về thăm con cũng đã khá lâu, lần đó anh không gặp được con, nghe bên vợ nói vợ anh đã kết hôn với người khác và dắt con theo chồng. Anh có hỏi vợ con anh ở đâu nhưng họ nói không biết, chắc là họ không muốn anh qua lại nhiều. Nằm suy nghĩ lan man một hồi anh ngủ lúc nào không hay. 

Anh thấy từ bụng mình mọc ra một cái cây, nó ngoằn nghoèo kỳ lạ, trên nhánh cao nhất của cái cây có bong dáng một con gà, anh cố nhìn thật kỹ nhưng càng cố thì nó lại càng mờ ảo, anh chỉ vẳng vẳng nghe tiếng nó gáy. Tiếng gáy của con gà cũng lạ, khục khục như có ai bóp ngang cổ nó. Chợt tiếng gáy im bặt và thay vào đó là tiếng kêu của cả đám gà, tiếng ồn ào của đám gà gày một rỏ và lớn làm anh giật mình tỉnh dậy. Thì ra anh năm mơ, đã lâu rồi anh không mơ vì anh đâu có tỉnh trong lúc ngủ mà mơ. Anh chật lưỡi, chỉ là một giât mơ nhưng tiếng ồn ào của đám gà là thật. Một người phụ nữ toàn than bùn sình đang gánh hai giỏ sắt toàn là gà bước vào khu vườn. Chi ta là dân mua gà thịt, vào đây gom gà để chuyển ra chợ, loay hoay thế nào bị xổng mất một con do cố bắt lại nó nên bị ngã. Đi ngang qua thấy anh nen vào xin nước uống. 

Anh gánh phụ người phụ nữ gánh gà ra khỏi đoạn đường khó đi rồi trở về. Buổi chiều anh ngồi bên bờ sông hút thuốc, bên cạnh là mớ rau dại vừa mới hái. Xứ này đúng là khó kiếm tiền nhưng kiếm cái ăn thì dễ, ít rau vài con cá qua ngày thì thật đơn giản. Hình ảnh người phụ nữ mua gà làm anh phải suy nghĩ, cực nhọc nhưng người ta vẫn phải bươn chải để kiếm sống, người ta vẫn hạnh phúc, sao anh lại lẫn trốn ở đây. Anh phải trở về Sài gòn, trước là tìm con sau là tìm một công việc gì đó để làm, bước đầu sẽ khó khăn nhưng cơ hội còn nhiều. Anh mồi thêm điếu thuốc, trên sông từng đám lục bình lặng lờ trôi, văng vẳng tiếng bìm bịp kêu. Trời nổi gió chuyển mưa, anh đứng dậy đi vào nhà. 

Ngoài trời mưa rỉ rả, anh kéo ghế ngồi sát vào vách lá như tìm chút hơi ấm. Trong vườn nhiều cây cối và trời thì đang mưa nên mới hơn sáu giờ chiều mà trời đã tối bưng. Kèo nèo, bông súng, rau má và vài thứ rau dai nữa ăn kèm với mắm cá linh sống, bữa cơm đơn giản nhưng anh thấy ngon. Từ ngày xuống đây ở đến giờ anh chưa ăn bữa cơm nào đàng hoàng, lúc mới xuống, đám thằng Thịnh thằng Thái còn hay lui tới, được một thời gian tụi nó cũng chán, anh thì uống rượu suốt, đến bữa thấy đói thì kiềm cái gì đó bỏ vào bao tử thì chính xác hơn là ăn. Thiếu chút ớt, anh đứng dậy đi xuống bếp mà không cầm theo cây đèn, căn nhà nhỏ, vật dụng trong nhà thì gần như không có gì nên không cần sáng anh cũng có thể lấy được thứ anh cần. Gian bếp tối thui, anh đưa tay tìm mấy trái ớt. Anh giật mình, cách anh khoảng nữa mét có một bóng đen vừa chuyển động. Trộm? Căn nhà thì không có gì đáng giá, dân xứ này lại hiền hòa chất phát, nếu cần thứ gì thì họ xin còn không thì họ tự lấy, vì thứ họ cần chỉ là trái cà nắm rau chứ chẳng gì hơn cho nên từ ngày anh ở đây anh không đóng cửa mỗi khi ngủ. Bọn trộm dừa, không phải, nếu là chúng thì chúng chỉ chống ghe dọc theo các bờ mương bẻ trộm dừa rồi đi chứ mò vào nhà làm gì. Anh cố nhìn kỹ, bóng đen lại chuyển động. không lẽ…anh nghe lạnh ở sống lưng, ngón tay anh run run lần trong túi áo lấy ra cái hộp quẹt. Khi ánh sang vừa lóe lên thì một cái bóng trắng toát lao nhanh ra cửa, anh giật mình suýt ngã. Anh bước vội theo ra cửa, tiếng vỗ cánh phành phạch trong đêm kèm theo tiếng q..uá..c kéo dài. Một con gà.
................. 
Sáng hôm sau, anh cạo râu sạch sẽ, anh lôi cái vali quần áo của mình ra giặt. Lúc về đây anh mang theo ít quần áo nhưng anh chỉ lấy ra vài bộ đủ mặc còn lại tất cả nằm trong cái vali này. Anh chuẩn bị về Sài gon nhưng chắc anh phải ra chợ trước, gạo và dầu thắp đèn đã gần hết. 

Ò.. ó.. ò.. ó.. ò..o..o tiếng gà gáy làm anh giật mình. Vùng này gà thì không hiếm nhưng hiếm tiếng gà gáy. Dân quanh đây cũng có nuôi gà nhưng họ chỉ nuôi gà thịt, những con gà này là do các tay đổ gà chuyên nghiệp loại ra từ bé. Thông thường, các tay đổ gà chuyên nghiệp sẽ lựa gà ít nhất là ba lần, lúc gà con khoảng cở nắm tay là họ lựa lần thứ nhất, ở tuổi này nếu nhận xét sau này con gà đó sẽ thành gà hay thì họ không dám chắc nhưng nếu họ đã bỏ con gà con đó rồi thì gần như 100% là con gà đó không thể nào hay được hoặc có nuôi lớn cũng rất khó bán, lần thứ hai là lúc đám gà con đã nặng được hơn một ký và lúc con gà đã cự mạnh có thể xổ xẹt được thì họ sẽ lựa lại lần thứ ba. Sau khi lựa lần đầu, họ có thể bán hoặc gởi người quen đám gà con đó nuôi lớn để bán thịt. ở đây, người ta nuôi gà không cho ăn, cũng không làm chuồng, không quan tâm sống hay chết và người ta sẽ bán lúc gà còn chưa biết gáy. Anh ở đây hơn một năm mà chưa một lần nghe gà gáy. 

Anh đi dần về phía tiếng gà, nghe thì tưởng gần nhưng anh cũng phải đi khá xa. Cuối cùng anh cũng thấy con vật phát ra tiếng gáy, một con gà trắng tinh. Anh chưa kịp nhìn kỹ thì nó thấy anh, nó lập tức cắm đầu chạy, nó bay qua vài cái mương nước rồi mất dạng sau đám lá dung. Anh phì cười rồi quay trở lại với công việc đang dỡ dang của mình. Gà gì mà nhát người khủng kiếp, con gà này ở đâu ra-vừa giặt quần áo anh vừa suy nghĩ-àh có thể là con gà bị mất của người phụ nữ mua gà, nhát người như con gà này mà xổng rồi thì chắc phải có phép mới bắt nó lại được. 

Cái vật liệu bên trong cái gối lâu ngày đã vón lại thành từng cục, bên ngoài thì nhàu nát dơ bẩn. anh nằm trên cái giường ọp ẹp, đầu gối lên cái gối dơ bẩn đó miên man suy nghĩ. Nếu có vốn anh sẽ triễn khai những dự án mà anh phải gác lại khi công ty anh xảy ra sự cố, tính khả thi của những dự án này rất cao. Nhưng vốn ở đâu? nếu khó khăn về vốn anh có thể tìm một công việc lao động bình thường, anh phải lao động, anh phải sống một cuộc sống đúng với ý nghĩa của nó. Con của anh giờ này ra sao?...trăn trở một lúc anh ngủ thiếp đi. 

Anh giật mình thức dậy khi nghe tiếng gà gáy, là tiếng gáy của con gà trắng đó, giọng gáy rất lạ không bình thường như những con gà khác, nó kéo dài nhưng khục khục từng tiếng. Lần này tiếng gáy phát ra rất gần hình như là ngay trên đầu anh, chắc là nó ngủ trên cây bưởi già sát nhà. Anh nhìn đồng hồ, 12h05, anh cố dỗ lại giất ngủ. Lại là tiếng gà gáy, 2h50 và lần thứ ba anh lại tỉnh giất bởi tiếng gà gáy, lần này thì anh dậy luôn vì đã hơn 5h sáng.
Anh từ chợ về, vừa đi vừa nghĩ đến những chổ mà anh có thể huy động vốn, chổ nào cũng không ổn, trong thời buổi khó khăn này thì việc vay mượn chắc không dễ nhưng anh vẫn phải thử, có lẽ vài hôm nữa anh sẽ về Sài gòn. Vừa vào đến đất vườn anh đã thấy con gà trắng, nó cũng thấy anh, lâp tức nó chạy cái vù biến mất. 

Đêm đó lai tiếng gáy của con gà trắng làm anh tỉnh giất, cũng vào những giờ cố định 12h, 3h và lần sau cùng là khoảng 5h sáng. Anh ngồi dậy và đi ra sau nhà, đến gốc cây bưởi già. Trời vẫn còn tối, giống gà thì rất khôn chúng thường chọn những nhanh cây cao để ngủ. Anh cố nhìn nhưng không thấy con gà đâu mà nếu có thấy thì anh cũng không dám leo lên. Tao phải bắt mày, anh nghĩ, tao muốn được ngủ yên và tao cũng đang thèm thịt gà nếu không đem ra chợ bán cũng kiếm được thêm chút tiền xe về Sài gòn. 

Về đến nhà, bắt con gà ra khỏi giỏ. Con gà anh mượn của thằng Thái, nó nuôi để đá đấm hay bán gì đó. Anh cột một chân con gà vào sợi dây, đầu còn lại anh cột vào gốc cây bưởi già. Được một lúc con gà trắng nghe tiếng gáy lạ nó lò mò về. Anh trốn trong nhà không cho con gà trắng thấy anh, nó mà thấy anh lại chạy biến đi nữa. Hai con gà trống đã thấy nhau, lượn lờ một lúc con gà trắng cũng sáp lại gần. Rầm, hai con giao nạp chân đầu tiên rồi thủ thế gườm nhau. Anh chưa vội đi ra vì nghĩ con gà trắng này rất nhát người cứ để cho tụi nó đá sâu sâu say máu rồi mới ra, lúc đó mới có hy vọng bắt được nó. Bổng nhiên con gà trắng xếp bờm lại, chân nó bỏ ngang có vẻ như nó muốn chạy. Mẹ, đúng là gà thịt, đá mới có một chân đã bỏ chạy. Anh chưa biết phải quyết định như thế nào thì con gà của thằng Thái lao về phía con gà trắng, khi gần đến con gà trắng bỗng nhiên nó mất đà ngã sấp xuống đất, sợi dây anh cột đã căng hết chiều dài, con gà của thằng Thái bị sợi dây giật ngược lại ngã cẵm đầu. Con gà trắng thủng thỉnh bỏ đi, anh bước ra, nó thấy anh lại chạy cái vù biến mất. Anh cột con gà của thằng Thái ngoài gốc bưởi cả đêm, anh hy vọng tối con gà trắng về ngủ nó sẽ đá tiếp, chập choạng quáng gà có thể anh bắt được nó. Tối đó, anh không ngủ được và vẫn nghe tiếng con gà trắng gáy, đến gần sáng anh mệt mỏi ngủ thiếp đi. 

Rầm..rầm…tiếng hai con gà đá nhau làm anh tỉnh giấc. Anh chạy vội ra gốc bưởi, hai con gà đang vô gai đá nhau đùng đùng, anh chộp ngay lấy con gà trắng, mấy con gà nhát người mà bị người ta ôm trong tay nó cứ rống lên quang quác, tự dưng anh muốn thả nó ra, anh sợ có ai nghe thấy nói anh ăn cắp gà nhưng anh lấy tay bóp chặt cái miệng nó lại.

Anh ôm hai con gà ra nhà thằng Thái, cũng đã gần trưa. Anh em nó đang ngồi ở quán café gần nhà, anh bước vào. Thấy anh, mắt thắng Thái sáng lên, nó giựt giỏ gà chạy đi không để cho anh hỏi một câu. Anh kêu ly café ngồi một mình, hơn nữa giờ sau hai đứa quay về, quăng giỏ gà cái bịch thằng Thái làu bàu “D.m thua nữa, gà nó như kh… vậy mà đ... ăn, sáng giờ mấy con rồi.” 

Thì ra hôm nay thằng Cựu trong xóm đi làm xa về, thằng này rất máu, mỗi lần về trong chuống có bao nhiêu gà nó ôm ra đá hết, hôm nay chắc gặp luồng hên, riêng anh em thăng Thuận thằng Thái sang giờ cũng đã thua cho nó mấy con. Ba người ngồi uống café mà không ai nói chuyện với ai. Anh đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, anh em tụi nó có muốn nói thì nói cũng không nổi. Chuông điện thoại của thằng Thái reo, nó vừa nghe điện thoại vừa mĩm cười nham hiểm. Nó quay sang nói với thằng Thuận 

- Ông đi kiếm con gà nào trạng 2ký4 được không? Có kèo thơm 
- Thơm con khỉ. Thua đen đầu mà còn thơm. 
- Ông biết gì, thằng Cựu mới gọi hẹn 2ký4. Gà nó con nào mà tui hỏng biết, con gà chuối 2ký5 của nó thằng em lén ôm đá "lọt bọng" thua chạy rồi, nó sợ thằng Cựu chửi nên dấu. Con này tụi tui xổ lại mấy lần, lần nào cũng vậy, nhử thì cự mạnh nhưng nạp một chân là nó chạy. 
-Gà ở đâu mà kiếm, mình còn con nào đâu. Đi mướn, đi mượn lỡ lộ cái “tido” này ra tụi nó có gà ôm vô đá chứ ngu gì để cho minh ăn. 

Thằng Thái im lặng suy nghĩ. Nhìn thấy cái giỏ đựng con gà trắng, vừa hỏi anh nó vừa với tay lấy cái giỏ – giỏ đựng gà hả anh? Con gà gáy đêm không cho anh ngủ phải không? 
-Từ từ nó nhát người lắm đó. Anh trả lời. Tao mới bắt được lúc sáng, đem ra cho mày bán giùm kiếm thêm chút tiền về Sài gòn. 

Thằng Thái bắt nó ra bằng hai tay, con gà nhát người vỗ cánh phành phạch như muốn bay, nó phải ghì chặt vào bụng một lúc con gà mới chịu yên. Ngắm nghía con gà, tay nó nâng lên nâng xuống. 
- Cho em mượn nha. 
- Gà tơ, cự chưa mạnh đá đấm gì, ẩu ẩu thua nữa. 
- Con này mà tơ gì anh. 
Anh nhìn lại con gà trắng, cựa nó đã hơn hai phân, đang thay lông mùa đầu cũng gần xong. Nghe nó gáy là lạ anh nghĩ nó là gà tơ tập gáy nên như vậy hơn nữa dân trong vườn chổ anh ở có ai nuôi gà mà để gìa như thế này đâu, chắc là con này nhác người quá chủ bắt không được nên nó mới sống được thêm môt năm. 
- Con này cũng cở 2ký6, cho em mượn gỡ đi anh. Độ này ngon lắm chỉ cần nạp một chân là nó chạy liền hà. Anh, đi đá gà chơi, ngồi đây chi, đá xong trận này lấy tiền mua mồi anh em mình nhậu. 

Con gà chuối của thằng Cựu nhìn đẹp nhưng hơi “đào”. Thằng Thái tự tin lắm, bạc bao nhiêu nó cũng “bào” hết. Hai con giao nạp chân đầu, đúng như lời thằng Thái, sau chân giao nạp con chuối lắc lắc cái đầu, mổ mổ xuống đất, cặp mắt hốt hoảng nhìn xung quanh rồi bỏ chân thụt lùi muốn chạy, chỉ cần con gà trắng bước lên một bước là nó chạy liền. Bạc rao “đá ăn một” rần trời nhưng ai cũng thấy bộ dạng của con gà chuối nên toàn bạc rao đá không ai dám bắt. Chạy, nhưng con gà trắng chạy trước, tư dưng nó xếp hình xoay lưng về phía con chuối rồi lững thửng đi ra. Giống gà cũng lạ, nó muốn chạy đó nhưng khi nó thấy đối thủ ói chết, xỉu hay bỏ chạy trước thì lại hừng lên đá tiếp, dân đá gà gọi là “thăm hơi”, giống người còn lạ hơn, cả đám lại nhao lên “Đá ăn mấy, đá ăn mấy?” Con chuối khi thấy con gà trắng bỏ chạy thì tỉnh lại, nó lao thẳng về phía con gà trắng. Khi con chuối lao gần đến thì con gà trắng đứng lại, hai con nhảy lên giao nạp một lần nữa, chỉ cần như vậy cũng đủ làm cho con chuối la miệng bỏ chạy. 

- Khà , thằng Thái đưa tay quệt ngang miệng sau khi uống cạn ly rượu, anh để con gà nhạn này cho em nuôi cho, dù sao nó cũng “cứu mạng” em. Nếu anh muốn bán thì cũng để đây em nuôi, gà có “ăn độ” bán có giá hơn bán thịt.
Mùi xăng dầu, hơi người, bụi đường, khói xe làm cho không khí trên chiếc xe như sệt lại. Hai tháng ròng anh gõ cữa nhiều nơi, người quen, bạn bè thậm chí cả đối tác làm ăn với anh ngày trước anh cũng không ngại nhưng tất cả chỉ là những cái lắc đầu. Cái xã hội bây giờ, người giàu thì không tốt còn người tốt thi không giàu. Gom góp nhiều nơi anh cũng cầm được số tiền hơn hai mươi triệu, số tiền cũng không phải ít nhưng nếu để làm vốn cho những dự án của anh thì còn thiếu nhiều lắm. Anh cũng đã có kế hoạch, anh đã nộp hồ sơ xin việc cho vài công ty bảo vệ, công việc bảo vệ có lẽ phù hợp với anh hiện tại. Số tiền này anh sẽ mua một chiếc xe máy để làm phương tiện đi lại và để trang trải chi phí cho những tháng đầu công việc chưa ổn định. Vợ con cũng không có tin tức gì, mẹ vợ đã mất, đứa em vợ đã theo chồng định cư ở nước ngoài, anh dò hỏi nhiều nơi nhưng không ai biết tin tức gì của vợ con. Lần này về Sài gòn xem như thất bại, dù đã lường trước nhưng anh vẫn thấy buồn, anh lại thở dài ngao ngán. 

Dĩa ếch xào lá lốp mẹ thằng Thái vừa mang ra nghi ngút khói. Chỉ có anh và thằng Thái ăn cơm trưa. 
-Ba em hôm nay đi đám ở xã bên. Thằng Thuận qua Cần Thơ làm rồi, lâu lâu nó mới về. Em thì cũng quanh quẩn với mấy con gà. Anh Nhật “móm” mới ra, ổng mở trường, em chạy ra chạy vô phụ ổng cũng có chút tiền café. Thằng Thái vừa nhồm nhoàm nhai cái đùi ếch vừa kể chuyện cho anh nghe. 

Lần này anh trở lại có ý chào ba thằng Thái và ông chủ vườn, gởi họ một lời cảm ơn, thời gian qua họ như vậy là quá tốt với anh. Tay Nhật “móm” mà thằng Thái vừa nhắc anh có nghe nó kể, bà con họ hàng xa gì đó với nó, nghiện ngập nên đi trường. Chưa ăn xong bửa cơm anh nghe tiếng gà gáy quen quen, anh hỏi thằng Thái: 
-Chưa bán được con gà nhạn hả? 
-Trời! cái con quỷ đó thôi đừng nói tới. Chiều nay làm thịt nhậu đi anh, em thèm nó lắm rồi nhưng không có anh nên chưa nấu cháo đó. 
-Sao vậy? 
-Gà gì mà nhát người như quỷ, nuôi hai tháng trời rồi mà bây giờ thấy bóng người ta từ xa là nó tung bội rầm rầm như giảy chết. Mang tiếng là nuôi chứ em có làm gì đâu, tắm không được chỉ cho ăn rồi lâu lâu vô mồi thôi. Em cũng chưa xổ lại nó dạt nào, lần trước mình đá lông còn chưa đủ, em mới xuống lông cách đây vài ngày vô được một lớp nghệ. He he…chiều nay làm thịt đỡ nhổ long.


Hai anh em ra vườn nằm. Làng quê Việt Nam giờ đã thay đổi nhiều, một làng quê hiền hòa yên bình chỉ còn gặp trong sách, bây giờ ở đây cũng đầy rẫy tê nạn : cờ bạc, đĩ điếm, hút chích, trộm cắp… Tuy nhiên, cái không khí ở làng quê thì vẫn vậy, trong lành dễ chịu dù đang là một buổi trưa nóng bức. Chuyến đi dài làm anh mệt mỏi, anh đong đưa võng lim dim. Anh nhớ con, thằng bé rất thích được xoa lưng trước khi ngủ. Nó nằm sắp, khuôn mặt kháu khỉnh áp vào ngực anh, những ngón tay bé nhỏ hết sờ mắt, sờ mũi rồi thì sờ miệng anh... Anh nhớ con… 

Tiếng Nhật “móm” oang oang làm anh giật mình: 
-“Quạt “ giùm anh con 2ký5 coi Thái. Trường mới mở ít khách, thằng quỷ này hẹn sáng giờ mà anh chạy hoài không ra gà đá với nó. 
Trời u u chuyển mưa, thằng Thái nói chuyện điện thoại suốt. Giọng ngập ngừng nó hỏi: 
-Còn thức không anh ? Anh cho ổng Nhật mướn con gà nhạn đi, ăn thua gì cũng “5 xị” , sắp mưa rồi, ổng muốn có đá để giữ khách. 
-Uh. Anh trả lời mà không mở mắt. 
-Vậy để em báo ổng. Mà anh chia cho em mượn “2 xị” nha, gà mình nuôi hai tháng trời giờ ra đá mà không theo đồng nào khó chịu lắm. 
-Vậy theo hết luôn đi. Anh ngồi dậy, nhìn nó thấy thương thương. Coi như tiền công mày nuôi gà. 
-Sổ 5 lận đó anh. 

Dân quê, mức sống thấp nhưng dân cờ bạc ở đây không phải là không dám ăn thua. 5 triệu một độ gà đối với họ thì cũng không có gì ghê gớm nhưng điều làm thằng Thái lo lắng là mức tiền sổ 5 triệu. Dân đá gà ở đây phần lớn là những tay lái gà, họ đổ gà rồi bán gà, con nào mau bán thì tốt con nào chậm bán thì họ phải nuôi tiếp. Lúc rảnh rỗi, họ đem những con gà chậm bán này ra “đá lấu” chơi với nhau. Những trận đầu thử cựa chỉ 5 hay 3 trăm ngàn, nếu thắng số tiền sổ sẽ được nâng lên dần dần đến mức 5 triệu, nếu qua được trận này thì con gà đó sẽ được quan tâm hơn có thể là nuôi lại để đi đá tiền lớn, cho mướn hoặc là bán với giá khá cao. Ở những trường “đá lấu” như trường của Nhật “móm” con gà hẹn sổ 5 thì chắc chắc là nó đã thắng ít nhất cũng 4 trận, con gà nhạn của mình thì chưa biết như thế nào, trận trước “cà tưng cà thụt”, “1 hoặc 2 xị” theo chơi cho vui thì được. 

Thằng Thái vô thả gà. Con nhạn nhìn đã khá hơn hai tháng trước, lông lá gọn gàng hơn, nở ngang hơn, nước máu của nó cũng tốt hơn. Đối thủ là con xám điều, con này chắc chắn là đã qua cựa, cái mặt nó nhìn sát khí ghê gớm. Con nhạn lúc thằng Thái ôm thì cứ nhảy loi choi nhưng khi thả ra thì nó đầm gà hơn, nó tập trung vào từng cử động của đối thủ. Hai con giao nạp, gà nhạn đá chân trên, đâm được một cây vào ngực con xám. Con xám nước nuôi rất tốt, vừa rớt xuống nó lại lao vô nạp con gà nhạn liền, khoảng cách khá gần, con nhạn mọp sát đất né chân đá của con xám rồi nó đứng dậy xếp bờm quay lưng lại đủng đinh đi ra. “Đá ăn một, con xám đá ăn một” cả trường rao ầm lên, con xám đuổi theo, khi nó đến gần, con nhạn xoay lại lên chân. Một cây thì ở cái khoảng hở giữa cánh và lưng, một cây thì ngay “điểm mười”, lút băng keo, máu con xám làm ướt một mảng lông con nhạn. 

-Chồng độ không anh? Tui còn một con bang ký nè, để tui đem gà ra rồi anh em mình thương lượng, được làm cái nữa ủng hộ trường mới của anh Nhật. Chủ của con gà xám hỏi thằng Thái lúc nó đang tháo cựa cho con nhạn. 

Thằng Thái quay sang nhìn anh. “Tròn 5 buông đuôi, không thêm gì nữa nha”. Anh đã thấy con nhạn đá ba lần, lần đầu với con gà cột dây của thằng Thái, lần thứ hai với con chuối của thằng Cựu và lần thứ ba là trận vừa rồi. Cùng một bến đá, quay lưng nhử cho đối thủ đuổi theo rồi bất ngờ xoay lại, không thể trùng hợp nhiều lần như vậy được. Trận vừa rồi, chỉ một chân nó lấy mạng con xám bằng hai cây cựa rất nghiệt hơn nữa lúc nó quay mặt đi ra anh đã nhìn thấy, mắt nó vẫn nhìn đối thủ và không lộ vẽ hốt hoảng, anh nghĩ đó là chiêu của nó. 

Đây là lần thứ ba con nhạn ra trận nhưng là lần đầu tiên anh lên cựa cho nó. Mặt hậu cặp cán nó bình thường, mặt tiền cặp cán đóng hai vẩy đáng xem, một án thiên chân phải và một huyền châm chân trái, chân phải đóng “án thiên năm” còn chân trái đóng “huyền châm dưới cựa hai vảy”. Con nhạn hơi chò lại mỏng ngang, nhìn nó yếu xìu nếu không có bộ đuôi gồm toàn là những cộng lông nhỏ cở ngón tay đâm thẳng băng ra từ phao câu vớt vát lại thì nó như cọng búng thiu. Chỉ được, nó là gà nhạn trắng tinh lại thêm cặp chân trắng mỏ trắng mắt trắng, anh ưng ý nhất là cặp mắt trắng của nó, cặp mắt trắng dã đóng sát đỉnh đầu và xếch xéo về phía sau. 

Lần này là một con điều đỏ chân vàng. Con này chắc chắn là đã qua ải thử cựa sổ 5, nó được nuôi rất kỹ, bộ lông bóng mướt, chân không dính một tý phân gà hay đất cát. Trận đấu kết thúc cũng giống như hai trận trước của con nhạn, vẫn cái chiêu quay lưng lại nhử đối thủ đuổi theo rồi tung đòn hồi mã thương. Không có chi tiết nào đáng nhớ ngoài việc anh bắt được một ít bạc “đá ăn một” khi con nhạn quay lưng giả vờ bỏ chạy.

Anh đi làm bảo vệ, mục tiêu là kho đá trang trí dùng cho các công trình xây dựng. Công việc cũng khá nhàn, làm theo ca, anh giành tất cả thời gian rảnh rỗi dò la tin tức của vợ con, thỉnh thoảng lại ôm con nhạn đi đá “lấu lấu” chơi, ai đã vướng vào nghiệp này rồi thì khó bỏ lắm. Ôm con nhạn đi đá thì sướng , đá sổ it thôi chờ đến khi nó diễn trò bạc xuống “đá ăn một” thì tha hồ bắt nhưng cũng hồi hộp lắm không biết ngày nào nó chạy luôn thiệt thì mệt. 

Anh vẫn ấp ủ các dự án của mình, vẫn liên hệ với bạn bè để tìm cho mình một cơ hội. Và cơ hội cũng đến, thằng bạn nối khố thuở nhỏ có một dự án rất hay, nó cần anh cộng tác. Tất cả mọi việc tiến triển rất tốt, đối tác nước ngoài cũng đã ký hợp đồng ghi nhớ. Vấn đề còn lại duy nhất là vốn, khả năng tài chính của bạn cũng có hạn, anh phải tìm thêm một ít vốn để cộng tác với nó. 

Nghĩ nát đầu mấy ngày trời anh vẫn không thể xoay ra vốn. Anh đã ngồi một thời gian dài trong cái phòng bảo vệ chật chội này để chờ đợi cơ hội và bây giờ cơ hội đã đến. Người thành công là người biết tận dụng tốt cơ hội và trong cuộc sống cơ hội đến với chúng ta không nhiều. Anh nghĩ tới con nhạn. Nó có ăn thêm vài độ nữa vẫn với một thế đá duy nhất.. Chưa bao giờ anh có suy nghĩ là đá gà để kiếm tiền. Với anh, đá gà chỉ là giải trí, ăn thì sướng và có thềm ít tiền chi phí cho những trò giải trí khác thua thì buồn và phải hạn chế những trò khác lại. Đá gà kiếm tiền làm vốn nghe sao phiêu lưu quá. Nhưng anh cũng không mất gì nhiều nếu thua, số tiền con nhạn thắng mấy độ trước vẫn còn, chưa tiêu xài gì, ứng thêm vài tháng lương thì cũng được một số khá. Số đó chưa là bao nhiêu để có thể gọi là làm vốn làm ăn nhưng nếu “bắt ăn một” thì… gấp mười lần. Thắng cơ hôi sẽ đến, thua cũng không mất gì, về làm bảo vệ tiếp. Anh quyết định đá con nhạn, “củi đậu nấu đậu”. 

Anh ngồi kế con nhạn, nó đang chờ đến lượt ra trận, anh hồi hộp lắm. Đá gà đã lâu nhưng lần này anh hồi hộp thật sự, không phải vì tất cả tiền anh có hiện tại đều dồn vào trận này mà trận đấu này còn là một cơ hội của anh. Tuy con nhạn đã thắng nhiều trận nhưng chỉ là những trận “đá lấu” chưa một lần nó bước ra đấu trường lớn. 

Gà trắng mà băng keo đỏ, không hợp màu cho lắm, tự dưng anh lại mê tính. Đối thủ của con nhạn là con gà bướm chân thau, một con gà lai. Người đỗ gà đã rất khéo kết hợp được những ưu điểm của con gà Việt và ưu điểm của con gà Mỹ, đoạn mặt rất bén, cặp mắt đỏ ngầu, cái mồng được cắt sát nhìn mặt nó như mặt quỷ. Bộ đuôi dầy và chỉ cất nhẹ chứ không nhỏng nên nhìn con gà liền mạnh chứ không phải “ba khúc ba đoạn” như phần lớn gà lai khác. Cặp cán nhỏ, cặp cựa đã được cắt ngắn chứng tỏ kinh nghiệm trận mạc nó có thừa. Một đối thủ rất đáng ngại. 

Điều anh lo ngại đã thành sự thật. Con bướm cực kỳ mau lẹ, vừa buông đuôi nhanh như cắt nó nó lao vào nạp con nhạn liền. Tốc độ nó qua nhanh nên con nhạn không kịp phòng thủ, chỉ vừa mới nhớm chân lên đã bị nó đẫy một cặp ngực, phải đến chân thứ hai con nhạn mới giao chân được với nó nhưng khi vừa rớt xuống nó lại nhồi thêm cho con nhạn một cặp ngực nữa. Ba chân đá, con nhạn đã bị 4,5 cây cựa ngực, nó loạng choạng, mấy con gà mỏng ngang là như vậy bị một hai cây cựa là “xèo” liền. Giờ thì anh hiểu vì sao lúc chưa thả gà “hàng xáo” đá con nhạn còn có ăn "năm ruởi". Con bướm đúng là gà hay, nó nhanh nhẹn tốc độ và sử dụng cựa cực kỳ chính xác nhưng nó biết sử dụng ưu điểm đó vào những thời điểm cần thiết chứ không ào ào đùng đùng. Con nhạn bắt đầu giở trò, nó quay lưng đi ra ngoài, từng thớ thịt trên người anh căng cứng. Nhưng con bướm không đuổi theo, kinh nghiệm trận mạc quá nhiều nên nó rất thận trọng, khi thấy con nhạn quay lưng về phía mình và đi ra, nó chỉ đứng thẳng người lên và nhìn theo. Con nhạn không thấy con bươm đuổi theo nên nó đi được một đoạn thì đứng lại cố tình mời con bướm. Một lúc quan sát, con bướm cũng đuổi theo nhưng nó vừa tiến lên thì bị chặn lại, trọng tài chen giữa hai con gà la lớn “ Bắt gà”. 

Cũng như lần trước vừa thả ra thì con bướm lao nhanh vô nạp con nhạn liền, lần này đã có kinh nghiệm nên con nhạn kịp nhảy lên giao chân với con bướm, hai con vừa rớt xuống con bướm lại nhồi nhồi, con nhạn cũng “tùng theo” và cả hai chỉ dừng lại khi cây cựa trái của con bướm cắm sâu vô “bàn tỳ” bên phải con nhạn không tự rút ra được. Cây cựa sâu lắm, anh phải nhốm người lên. Ôm con nhạn về ô, nó đứng bằng chân trái, “bàn tỳ” bên phải sưng phù, chân phải nó chỉ đặt nhẹ xuống đất, tệ hơn là nó đã ói máu. Con nhạn thật thê thảm, cái đầu nó tím ngắt, máu trào ra hai bên miệng, bàn tỳ chân phải sưng phù, đôi mắt trắng đã dại đi. 

Bạc bây giờ xuống còn có “đá ăn 5 lai”, “đá ăn 3 lai”, lúc nãy có bao nhiêu tiền anh đã dồn bắt hết khi bạc xuống “đá ăn 1” nhưng bây giờ nếu còn tiền có ai “đá ăn 1 lai “ anh cũng không dám bắt. Vừa thả thì con nhạn quay ra ngoài, nói chính xác là nó lủi ra, nó không còn để ý đối thủ như những lần khác, nó cứ rẫy rẫy cái đầu như cố vẫy những cục máu đang nghẹn trong cổ họng, nó chạy thật, con bướm lao theo.

hông khí của trường gà sau mỗi trận đấu thì ồn ào khủng khiếp. Người cười kẻ nói, kẻ văng tục vì thua đau, người hả hê vì thắng trận nhưng tai anh không còn nghe được gì cả. Con nhạn lúc này không đứng nổi nữa, nó nằm bẹp dưới đất, tay anh nắm nhẹ cái mòng khẽ nâng đầu nó lên để giúp nó thở dễ hơn. Anh lắng nghe từng hơi thở khó nhọc của con gà, anh cũng không dám thở mạnh như sợ mình sẽ giành hết dưỡng khí của nó. Có lẽ cho đến cuối đời anh sẽ không bao giờ quên được cái thời khắc vừa rồi….Con bướm đã đuổi kip, nó vịn vào một bên vai cánh của con nhạn lên chân. Tốc độ con bướm quá nhanh cùng với việc con nhạn đã khá suy nên con nhạn dường như không chủ động, nó nhảy lên trả chân lại con bướm là theo bản năng. “Gà đỏ đá 5 lai”, con nhạn đá chân trối, con bướm trúng cựa ngay sống lưng nằm song soài dưới đất hai chân nó chòi chòi búng búng liên tục. Về ô của mình, con nhạn đứng cắm cái đầu xuống đất, thỉnh thoảng nó lại rướn cao cái cổ lên và há to miệng như muốn tìm thêm chút dưỡng khí rồi lại cắm xuống đất, hai cánh nó buông thỏng hai bên, bên ô đối diện con bướm nằm dài hai chân chòi đạp liên tục, cái đầu vẫn ngóc lên hướng về phía con nhạn, nó nhìn con nhạn bằng ánh mắt không phục. Trong tài hạ tay về phía con bướm “ Xanh thua”. Anh nghe mắt mình cay cay. 

Anh đưa tay dụi mắt, bụi đường làm mắt anh khó chịu nhưng anh thích như thế, anh yêu cầu tài xế tắt máy lạnh, hạ kiếng, anh muốn được nhìn trực tiếp, được ngửi trực tiếp được nếm trực tiếp cái vị Việt nam. Nhưng chuyến công tác nước ngoài dài ngày liên tục làm anh nhớ khủng kiếp, hơn mười năm rồi anh đi suốt. Lần này anh trở về, anh muốn dừng lại, anh cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy tiền bạc thật vô nghĩa. Anh chuyển hết cổ phiếu của mình, bàn giao lại công việc cho bạn, anh muốn tìm một khu đất vừa ý lập một trang trại để nghĩ ngơi và có nhiều thời gian hơn để tìm vợ con. 

“…..Nếu không còn được gặp nữa, 
giữ cho trọn ân tình xưa, 
xin gởi em một lời nguyền: 
được bình yên, được bình yên về cuối đời…” 

Anh khẽ nhẩm theo lời nhạc, nhớ vợ con da diếc. Nghĩ cũng lạ, ở cái thời đại bùng nổ thông tin như thế này mà trong suốt một thời gian dài anh không tìm thể tìm được vợ gặp được con. Có thể người anh tìm cố tình lẫn tránh. Đường xấu, xe chạy chậm lại, anh muốn đi đường này dù là xa hơn. Anh cố tình đi về khu vực mà ngày xưa anh sinh sống, tìm một vài người quen dò tìm tin tức của vợ con. 

Xe dừng lại, anh bước vào quán nước mía ven đường. Ngày trước, quán nước này là chổ gởi xe máy của dân đá gà, có thể có một vài thằng bạn già còn đi đá gà, biết đâu có tin. Cái quan đã thay đổi khá nhìêu, cây bã đậu già phía sau cũng không còn, thay chổ cho nó là một căn nhà khang trang, trường gà đã dời đi chổ khác nhưng chắc cũng gần đây vì quán thì không có khách nhưng xe máy trong quán rất nhiều. 

Vừa ngỗi xuống, anh nghe ồn ào bên kia đường. Có đánh nhau, chính xác là năm người đang vây đánh một người. 
- Lại “bắn súng” chứ gì. Người phụ nữ vừa đặt hai ly nước mía xuống bàn, vừa nhìn sang bên kia đường. Cái thằng thiệt là…, bị đánh hoài mà cũng không chừa. 

Anh đốt điếu thuốc thứ nằm. Hai người phụ nữ trò chuyện: “ Có khi nào nó chết không chị Tám, sao nó nằm im ru vậy, haiz…mấy đứa mổ côi….” 
Anh đứng dậy bước sang, lúc này người bị đánh cũng lồm cồm ngồi dậy. Hắn ngồi bẹp dưới vệ đường, hai chân duổi thẳng, hai tay chống ra phía sau lưng. “Cầm ít tiền đi mua thuốc uống”, đang ngục đầu xuống ngực nghe anh nói hắn từ từ ngẫn mặt lên. Một con mắt sưng híp, máu từ mũi và miệng vẫn đang nhỏ giọt làm ướt nhẹp ngực áo. Nhìn tiền rồi nhìn anh, hắn đưa tay quệt mũi rồi ngữa mặt lên trời hít mạnh vài cái. Không cầm tiền, hắn loạng choạng đứng dậy. Hắn cởi áo lau máu trên mặt rồi ném xuống đường, nặng nhọc lê từng bước, trên lưng hắn xâm một hình rất đẹp: một con cua màu đỏ. 

the end . 
   


Người sửa: Huy Hoàng - 12/06/2013 lúc 12:03am
Quay lên trên
Ô_Ướt Xem...
Nhi đồng
Nhi đồng
Hình đại diện

Gia nhập: 17/07/2012
Khu vực: Hưng Yên
Tình trạng: Offline
Điểm: 301
Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 08/05/2013 lúc 9:09am
rất hay. Big hug
Quay lên trên
Huy Hoàng Xem...
Thiếu niên
Thiếu niên
Hình đại diện

Gia nhập: 09/05/2010
Khu vực: Thanh Hoá
Tình trạng: Offline
Điểm: 1772
Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 13/05/2013 lúc 12:54pm
Ban đầu được viết bởi Ô_Ướt Ô_Ướt viết:

rất hay. Big hug
Cảm ơn Bác Winking
Quay lên trên
Huy Hoàng Xem...
Thiếu niên
Thiếu niên
Hình đại diện

Gia nhập: 09/05/2010
Khu vực: Thanh Hoá
Tình trạng: Offline
Điểm: 1772
Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 12/06/2013 lúc 12:00am
up Big grin
Quay lên trên
Thai_veo Xem...
Thiếu niên
Thiếu niên
Hình đại diện
nick cũ: boividamme

Gia nhập: 03/07/2012
Khu vực: Hải Dương
Tình trạng: Offline
Điểm: 2101
Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 13/06/2013 lúc 10:51am
Hay nhưng mà vẩn lủng củng lắm ko rõ ràng là mấy kết thúc từng đoạn 1 cứ rời rạc
Quay lên trên
antam Xem...
Nhi đồng
Nhi đồng
Hình đại diện

Gia nhập: 14/11/2012
Khu vực: ha tây-sơn tây
Tình trạng: Offline
Điểm: 600
Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 20/06/2013 lúc 1:05pm
nói chung là truyện cũng được
Quay lên trên
 Phúc đáp Phúc đáp
  Chia sẻ Chủ đề   

Chuyển đến Chuyên mục Quyền tại Chuyên mục Xem...






Trang này được tạo ra trong 0.203 giây.