GÀ PHỐ

 Phúc đáp Phúc đáp
Tác giả
  Chủ đề Tìm kiếm Tìm kiếm Chủ đề  Lựa chọn cho Chủ đề Lựa chọn cho Chủ đề
jonathantruong Xem...
Hàng xáo
Hàng xáo
Hình đại diện

Gia nhập: 02/06/2014
Khu vực: Hai Duong-MN
Tình trạng: Offline
Điểm: 7022
Lựa chọn cho Bài viết Lựa chọn cho Bài viết   Lượt cám ơn (0) Lượt cám ơn(0)   Trích dẫn jonathantruong Trích dẫn  Phúc đápPhúc đáp Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Chủ đề: GÀ PHỐ
    Ngày đăng: 03/01/2017 lúc 3:32pm
sưu tầm.

Phố đầy bụi và nắng,chiếc xe buýt chạy ào qua làm hắn giật mình nghiêng tay lái vào lề..."Khỉ thật !" Hắn lầm bẩm một mình rồi tạt vào chợ " Gì thì gì cũng phải làm lạng lươn cái đã".Nếu là việc nhà thì dù vợ hắn có năn nỉ cũng đừng hòng khiến hắn bước chân ra tới chợ,chẳng qua là vì hai con gà chọi đang tơ búng của hắn cần chất tanh mà thôi... ...Bốn năm đại học,ra trường với cái bằng trung bình khá,hắn xin vào một công ty tư nhân,lương thấp,cơ hội ít,nhưng hắn an phận,tám năm rồi chỉ một công việc mà không hề thấy chán nản hay kêu ca.Rồi hắn lấy vợ,cô vợ nửa quê nửa tỉnh như ý hắn,về quê hắn tự hào có vợ như gái phố,lên phố vợ hắn có khối thứ đảm đang như gái quê.Đúng là đời hắn cái gì cũng lỡ cỡ,nham nhở,hình thức bình thường,học hành cũng bình thường,gia cảnh càng bình thường,tiền kiếm cũng làng nhàng và cô vợ nửa quê nửa tỉnh chẳng xinh chẳng xấu.Hắn có một đam mê duy nhất hơn mức bình thường,đó là chơi Gà chọi... Căn hộ cũ mèm và ẩm mốc mà bố mẹ hắn và cả bố mẹ vợ dốc hết gia sản giúp vợ chồng hắn có chỗ chui ra chui vào bốn năm nay.Hắn mở cửa,cánh cửa sắt bảo vệ bên ngoài với cái bản lề cũ gỉ rít lên một tiếng quen thuộc,cửa trong không khóa,vậy là vợ hắn cũng đã về. - Anh về sớm thế,đi đón con cho em luôn. - Từ từ,cho con gà ăn cái đã,lớp bé đã tan đâu,còn ba mươi phút nữa. - Anh để ý đấy không cô giáo lại kêu. - Ừ... Vợ hắn chẳng mấy khi phản đối thú vui gì của hắn vì suy cho cùng hắn cũng chẳng đam mê gì ngoài gà chọi,mọi thứ khác....đều bình thường.... Cặp gà hắn thửa được của ông chú,tông tử hẳn hoi,con Ô là con gà đầu mặt,mé hai mang cực hay,con Tía thì chuyên đánh người.Mong ước của hắn cũng chỉ đơn giản,có mang đi vần vui thì mình cũng có hai con hai lối,thích là ghép,thế thôi.Hắn chẳng mấy khi mò ra sới,đam mê là vậy nhưng hắn phải năn nỉ vợ chia sẻ cái ban công để làm chuồng gà,quần áo vợ hắn phơi gọn vào giữa với điều kiện hắn phải vệ sinh sạch sẽ,chắc cô nàng cũng đỡ lo khi tan làm hắn đều mò ngay về nhà cho gà ăn.Hai con gà cũng sắp hoàn lông,chủ nhật này kêu thằng bạn đồng hương vần tý vậy,nuôi mãi chưa được đá thấy thèm quá rồi.Đi đón con,con bé bi bô trên tay bố,hắn thì lại chìm vào suy nghĩ khác " Phải đi mua ít nghệ thôi,gà sắp đá rồi,ít rượu nữa,tý khâu cái bịt mỏ nữa vậy..." - Ê...Vũ...đón con hả,vào làm cốc trà đá. Thì ra là thằng bạn hắn,cùng khu,cũng nuôi gà nên buổi tối hay ngồi tha thẩn trà đá,thuốc lá. - Ngồi đây,gà qué thế nào? - Chủ nhật tôi định cho nhảy thử tý. - Thế hả?Hay đá luôn đi,tôi có ba con bằng chạng cho ông chọn. - Ừ...cũng được,nhưng đá một con thôi,còn một con để dành chủ nhật qua thằng Thành thử tý ti,nó cũng có con gà tơ. - Ơ...nhưng mà tôi cho gà ăn mất rồi,thôi để mai. - Trời ! Cho ăn sớm thế...ừ để mai vậy... Buổi tối,ban công lộng gió,hắn ngồi nhìn trời sao qua một đống song sắt"Khỉ thật,sao nóng thế không biết,lại mất điện..."Vợ hắn càu nhàu : - Có mỗi cái ban công mát mát thì toàn mùi gà,em sang chị Phúc tán gẫu đây. - Ừ,sang hỏi xem có anh nào hợp hợp mà không nuôi gà thì bảo chị ấy giới thiệu cho,gái một con vẫn kịp.... Hắn nói kháy vợ và cười một mình trong bóng tối... - À,bế con bé theo. - Biết rồi,để nó ở nhà với anh chắc?... Thế là căn nhà chìm vào im lặng,hắn mơ màng ngồi nghĩ,ngày xưa,lúc còn trẻ con,ở quê,những tối nóng nực thế này bọn trẻ con tụ tập lên bờ đê chơi đủ trò,còn cả cái vụ rủ nhau đi đập chẽo cho gà nữa chứ...vui thật...cứ như ngày hôm qua hắn vẫn còn cầm đuốc men theo bờ ruộng vậy...thoáng cái hơn chục năm rồi... Chiều hôm sau,nhắn tin cho thằng bạn xong hắn lại mò về sớm,cho gà ăn ít cơm rồi bê ra cái sân khu tập thể,một bãi đất con con tàn dư của cái bồn hoa thừa đủ cho một cái sới vần,thằng bạn toe toét cười xuống đúng hẹn,ôm theo con gà Xám Hồng.Hôm nay hắn vần con Ô,con Ô đánh đầu mặt hắn không kết bằng con Tía,cho đánh trước. - Cho uống ít nước đi. - Mở mỏ cần gì,nhảy năm phút rồi cho uống. - Ừ... Hai con gà tơ đều nuôi trên ban công nên lực không tốt lắm,vào díu gà hắn hơn lối kèo hai mang đá liên tiếp,chân nhẹ như bôi phấn,con Xám Hồng chậm đòn,đánh người thưa thớt nhưng đòn rất nặng.Bạn hắn cưởi tủm tỉm : - Chưa hết hồ là con gà ông nằm thở,ông thấy chân đánh kiềng gà tôi nặng không. - Ừ...con tôi có vẻ yếu. Hắn nghĩ thầm " Con Ô này không ổn,gà đánh đầu mặt mà kém quá,chân không nghiệt".Vừa nghĩ đến đó thì cũng một đòn nhẹ hều của con Ô, con Xám Hồng dính cáo rũ ra như chim non.Hai thằng bốc vội lên xoa xoa rồi cho uống nước... - Con Ô này chân đánh nhẹ mà có cáo,chắc nó ăn may thôi. - Ừ...con này tôi thấy nó đánh cứ không thật chân. Thả vào con Ô lại quấn tít hai mang đánh : - Ô này ông ơi,con Ô chân độc đấy,gà tôi lên tang rồi này,bắt đầu cháy tảng rồi đấy. Vừa nói đến đó thì con Xám Hồng lại dính đòn cáo nữa nằm rũ ra,loạng choạng rồi đổ vật... Bê con gà leo lên gác hắn nghĩ thầm "Con này mình không kết bằng con Tía mà đánh khá quá,con Tía mà mở mỏ thì phải biết..."Vợ hắn đón chồng bằng cái miệng toe toét: - Có gà mổ không anh? - Bậy nào...phủi phui cái mồm... Hắn giả giọng mẹ vợ hay nói rồi cười đi ra nhốt gà,vợ hắn nói với : - Làm đây cứ mừng hụt là có đặc sản.... Sáng sớm đến cơ quan,vẫn còn vắng tanh,hắn mò xuống quán trà đá nhâm nhi.Hắn hay ngồi trà đá ngoài cổng cơ quan cũng một phần vì chồng bà chủ quán nước cũng chơi gà,thỉnh thoảng ông đi sới về tạt vào nói chuyện oang oang,hắn ngồi nghe lỏm đầy thích thú bởi hắn chẳng có nhiều thời gian như thế.Ở công ty cũng chẳng mấy ai biết hắn mê gà.Hắn vừa ngồi ấm chỗ thì ông ta mò đến thật,xách cái làn gà nữa mới thú,khác với giọng nói oang oang ngày thường,ông ta ngồi xuống thủ thỉ với vợ : - Này...Bà có tiền cho tôi vay tạm năm lít. - Cái gì?...úi giời ơi...sáng ngày ra khách còn chưa mở hàng xong đã xin với xỏ...vợ thì bạc mặt ra ngoài đường để chồng con chỉ có cờ với bạc,gà qué gì... Bà ta làm ngay một tràng làm ông chồng tẽn tò chẳng nói gì,tự làm một ly trà đá xong ông ta kéo cái ghế nhựa ngồi ngay xuống cạnh hắn.Mở cái làn gà ra ông ta nhìn con gà một cách trầm ngâm.Hắn bỗng đưa tay nói khẽ : - Xin phép bác cháu xem một tí. - Cậu cũng biết về gà à?Xem đi,con này hay lắm,gà cửa dưới ăn lên,bốn cái huy chương vàng rồi đấy. Bà chủ quán nguýt chồng một cái dài rồi quay đi,ông chồng hồ hởi như chưa có chuyện gì xảy ra,như hắn chưa từng chứng kiến cảnh ông ta xin tiền vợ vừa rồi : - Con này chân độc lắm,cậu mà thấy nó ra đòn dọc thì mê luôn.Mà nói nhỏ với cậu nhé,con này chỉ khi bị đánh ngửa bông hồng mới có đòn dọc chết gà,toàn bắt được giá hai,giá ba. - Thế hả bác... Hắn hờ hững nhìn con gà,kiếng cổ kém nhưng đôi chân thì không chê vào đâu được,quản rút,vẩy mỏng,lại có Vảy Huyền châm đóng ngay cựa ở cả hai chân,ngón chúa thêm cái dặm không chê vào đâu được : - Bác định đem ra sới à? - Ừ...đến kì,hẹn thành cuộc rồi,tôi....- Ông ta hạ giọng - Chỉ có đủ tiền bao,tiền bắt ngoài không có,mà tiền đó mới ăn dày cậu ạ. Hắn chỉ là người tốt bình thường,như những gì vẫn bình thường ở hắn,nhưng với con gà thì hắn tốt hơn một tí.Hắn thủng thẳng : - Cháu cho bác vay,hay đánh hộ cháu tùy bác chọn. Vợ ông ta cướp lời : - Chú kệ lão ta,gà với qué... - Cháu tự nguyện mà. Rồi hắn móc ví đưa năm trăm ngàn cuối cùng hắn có,ông chồng trầm ngâm : - Tôi đánh hộ cậu một nửa,tôi vay một nửa cho nó công bằng. - Vâng,tùy bác. Hắn đứng lên trả tiền lẻ chén nước,quay lưng lại thấy xếp hắn đứng đó từ bao giờ : - Cậu cũng chơi gà hả Vũ? - Dạ...em...em cũng có tý máu mê món này... Hắn rụt rè... - Thế mà tớ không biết,cùng máu với tớ đấy. - Ơ...thế mà em cũng không biết...-hắn gãi đầu - Anh còn nuôi không ạ? - Cậu thử nghĩ có ai mê gà mà không cố nuôi lấy ít nhất một con để ngắm,dạo này tớ có hẳn một đôi hắc bạch đẹp lắm,còn tơ.Thế cậu có nuôi không? - Dạ...em cũng có một đôi,cũng tơ anh ạ. - Chạng bao nhiêu? - Dạ.2,9 - 3,0kg gì đó anh ạ. -Này...thế bố trí đem qua nhà tớ nhỉ?Mà cậu cũng chưa biết nhà mới tớ đúng không? - Dạ vâng...em sẽ đem qua ạ. Tự nhiên hắn mới nghĩ,bao nhiêu năm hắn chả quan tâm gì tới công việc của mình,đôi lần vợ hắn thắc mắc hắn lên lương chậm,đôi lần càu nhàu vì hắn không chịu đến nhà xếp lúc tết nhất,hắn thì nghĩ khác "Công ty tư nhân cần quái gì,không làm thì đi chỗ khác".Lần này là cơ hội hắn gần gũi xếp,lại đúng cái món đam mê... ....Căn biệt thự nằm góc đường khu đô thị mới,hắn loay hoay một lúc rồi bấm chuông...Xếp hắn còn trẻ,chỉ hơn hắn dăm tuổi,dáng người cao lớn và có vẻ tay chơi,nhìn lão ngồi cafe với điếu thuốc lá trên tay chẳng ai nghĩ lão có thể ôm con gà mà làm nước,ôm cái khác có vẻ hợp lý hơn...Người phụ nữ giúp việc ra mở cổng,bước vào trong chưa kịp dựng xe thì xếp hắn ra,vẻ thân tình lắm : - Đến rồi hả chú? Đâu đưa anh xem "cô dâu" của chú nào? "Xì,chả biết ai làm "cô dâu" đâu..."Hắn nghĩ thầm rồi nhìn quanh... Ngay sảnh vào là hai cái chụp bằng I nốc sáng loáng,bên dưới trải cát đường hoàng,hai cái chụp được bố trí như hai cái bồn hoa,đúng là kiểu nuôi gà của tỷ phú,trong hai chụp là hai con gà,một con Nhạn một con Ô ướt đẹp hết chỗ chê.Thấy hắn chăm chú nhìn xếp hắn cười cười : - Chú thấy thế nào? Chị Hà mày phản đối ghê lắm,nhưng mọi người đều khen,anh đang định làm thành một dãy các màu gà,mà không phải là pha hai màu như kiểu xám hồng đâu,rồi làm thêm con Ngũ sắc là đủ bộ... À...thì ra vợ xếp tên là Hà,giờ hắn mới thấy hắn lương thấp và ít được chú trọng là đáng kiếp lắm.Thế thì hôm nay con Tía thắng hay thua là hợp lẽ nhỉ?Thắng cái con gà cảnh này xếp có buồn và tức hắn không?Hay lại đè ra thích con Tía thì toi ! Mà thua thì ê mặt lắm,ai đời thua hai con gà này chứ,có khi ông ấy khinh chả thèm hỏi đến hắn nữa cũng nên...Thôi kệ "Tính không lại với giời...." - Chú làm gì mà cứ bần thần ra thế? Xếp hắn cười lớn... - Dạ....em ở nhà bé mãi quen vào nhà to cứ lo đi lạc nên thế... Hắn nặn ra một câu đùa cho phải phép... - Chú cứ khiêm tốn....thôi....lên "sân vận động" nào... Híc....chao ôi là chao....kẻ ăn chả hết người lần chả ra,trên cái tầng năm vời vợi là một sới gà đẹp như quán cafe vậy.Vợ hắn mà nhìn thấy thể nào chả ngoạc cái mồm mà kêu :"Úi giời,chuồng gà đẹp hơn nhà mình..".Tốt nhất là không bao giờ đưa mụ "bà la sát" ấy đến đây "tham quan" không thì hắn điếc tai mất mấy tuần...Cho gà uống nước cũng bằng cái khăn trắng tinh "Khỉ thật...về phải thay cái khăn mặt của mình vậy...." Cầm cái khăn làm nước hắn nghĩ thầm.Con Nhạn mà xếp hắn chọn để "giao lưu" với hắn vừa cao vừa to hơn con Tía,nhìn đúng là "xếp đánh nhân viên"... Vào giao chân xong con Nhạn ra đòn liên tiếp,được cái cân nhẹ hều,như phủi bụi,toàn tiếng cánh.Xếp hắn thì thích chí lắm,vui ra mặt vì gà có nhiều đòn.Con Tía của hắn đi dưới thò ra đánh kiềng,tiếng chân thình thịch,cứ thế hai con choảng nhau tới tấp.Gần hết một hồ thì gà xếp như mớ giẻ khiến mặt xếp méo xẹo... - Cậu nuôi tốt quá... Đấy,có lẽ câu khen thật tâm từ ngày gặp mặt đây.... ...Tan tầm,hắn đang vừa đi vừa nghĩ miên man về gà qué thì sếp hắn ghé con xế hộp sát vào hét lớn : - Cafe một lúc đi cậu... Hắn nhoẻn miệng cười thật tươi "vâng anh..." trước khi cái xe đi vượt lên dẫn đường.Quán cafe ven hồ lộng gió,sếp hắn thủng thẳng : - Anh có việc nhờ chú...Như hôm nọ anh muốn ấy,tuyển mấy con gà chơi theo ý mình,hình thức đẹp nhưng cũng phải biết đá,chú giúp anh được không? - Vâng anh,có gì anh bảo em,nhưng anh mua hai con kia ở đâu,người ta không có gà khác nữa hả anh? Hắn nhẹ nhàng giữ kẽ hỏi sếp... - Có,nhưng chú thấy đấy,gà đánh người ta được mà không chịu được,gà nó kém chịu quá. - Vâng,với lại con gà thực ra nó cũng chưa khỏe. - Đấy đấy....ý tớ cũng muốn nhờ cậu tư vấn vụ nuôi gà khỏe... - Dạ...có gì anh cứ để em... Chuyện qua chuyện lại thế là trời sập tối...Rồi hắn cũng về tới nhà,quá giờ cơm rồi,nhưng không lo,nghe tiếng cửa mở vợ hắn nói gắt : - Điện thoại anh chắc lại hết pin hả,đường đi làm về xa quá đấy... - Dọn cơm đi,ngồi với sếp... - Ngồi với sếp??? Vợ hắn thảng thốt... - Anh làm gì có lỗi à? - Không...tự nhiên ông ý phát hiện ra mình thích gà nên rủ uống cafe đàm đạo chuyện gà. Vợ hắn cứ thế cười ngất,cười sặc lên,khỉ thật,cười thế mà cũng cười được... - Xếp cơm đi...cười mãi... .....Thế mà cũng mất hai tháng để hắn hoàn thành cái nhiệm vụ "cao cả" mà sếp giao phó.Chiều nay lúc gọi hắn vào văn phòng sếp cười tươi lắm,cái phòng bì dầy cộp mà sếp đưa hắn được đẩy đi đẩy lại một lúc,sau hắn "mỏi tay" nên thôi trò kéo cưa mà nhận lấy "....hì hì....ông ý mà cầm luôn thì mình chết vì tiếc mất..."Hắn thấy sờ sợ vì cái trò khách khí của hắn,năm triệu chứ ít đâu,lần sau là cảm ơn và cầm tuốt.Hắn về nhà,cho gà ăn và làm loanh quanh việc vặt,vợ hắn lâu về thế,để hắn còn khoe "chiến công" của hắn chứ,hôm nay sẽ không nấu cơm mà đi ăn hàng...Hắn nhấc điện thoại gọi : "Về chưa em?......bận à? Sao công ty gì mà nhiều việc thế?....thôi vậy...anh tự ăn.....".Hắn thở dài,vợ hắn dạo này làm thêm liên tục,tuần này mấy bữa hắn ăn cơm một mình rùi,con gửi cô em con dì đón về nhà bà trẻ,ai tiện qua đón thì đón,được cái bà cũng quý cháu...Hắn thấy buồn buồn,cảm giác háo hức tan biến,hắn mua cái bánh mỳ trứng nhai tạm.Nhắn tin cho thằng bạn Thành xong hắn đóng cửa đi chơi..."qua nó đàm đạo chuyện gà vậy"...Ngang qua cơ quan vợ thấy đèn đóm tối om,hắn chột dạ,rút điện thoại ra bấm..."anh à?em còn dở việc.....đang ở cơ quan....trong phòng chứ ở đâu,mọi người còn ở lại đầy....có hợp đồng đặt hàng mới mà.....anh ăn tạm đi rồi về em nấu cái gì ngon ngon cho anh...thế nhé...yêu anh...". Yêu anh???Hắn vòng về nhà.....ngồi trong bóng tối và im lặng..... Có tiếng kẹt cửa...vợ hắn về....đèn vụt sáng.... - Á aaaaaaaaaaaaaaa......trời ơi......hết cả hồn,ngồi cái kiểu gì mà tối om om.... Rồi hạ giọng... - Anh lại nhớ "ngày xưa" hay sao thế? Ăn cái gì chưa?Thôi để em nấu... Hắn không nói gì,ngồi im lặng,vợ hắn quen với cái tính khí thất thường của hắn,đi lại phía bếp cọ cái chảo...Căn nhà chỉ còn tiếng loẹt xoẹt...Chợt như thấy điều gì bất thường,vợ quay hắn hỏi : - Sao thế anh? - Không chẳng sao cả...em nấu em ăn thôi...anh no rồi,vừa đi ăn với bạn... - Ăn với bạn thì lại bia bọt đói meo chứ gì,để em nấu... Hắn vẫn nhẹ nhàng... - Không...anh không ăn.Hôm nay có đơn hàng mới à? - Vâng...-Vợ hắn hồ hởi - Cố làm còn được thưởng chứ anh? Hắn thủng thẳng - Ừ...mà mọi người cũng cố gắng thật đấy....Anh gọi cho em đi qua thấy đèn đuốc tối om mà vẫn cố làm... Vợ hắn buông rơi cái giẻ rửa bát,căn nhà im lặng....vài phút sau vẫn im lặng....hắn với tay tắt cái đèn...có bóng tối làm bạn hắn thấy dễ dàng hơn...văng vẳng tiếng vợ hắn sụt sịt khóc....quái lạ....mình có lỗi gì nhỉ??? ....Hắn dọn đồ đi thuê trọ,ba lô đeo trên lưng,hai tay xách hai cái làn gà.Cầu thang khu tập thể sao hôm nay dài thế,vợ hắn đứng trên,chẳng nói nổi câu nào,cứ thế khóc....Sao lại khóc nhỉ?Từ giờ chẳng cần nói dối nữa mà?....Hắn chớp mắt,hai giọt nước lăn dài trên má...Có cái gì đó vỡ tan trong lòng...Con gà cục cục như an ủi,hắn xốc cái ba lô thẳng lưng bước...Bầu trời thênh thang...nắng lành lạnh... ...Khu hắn trọ toàn sinh viên,mấy đứa tròn vo mắt nhìn hắn và hai con gà.Căn phòng chật chội và ẩm thấp của hắn càng chật hơn khi chứa hai cái bu nhốt gà.Phòng bên cạnh có hai đứa "sống thử" hay rúc rích cười khi hắn đi qua,đôi khi lại càu nhàu vì làm chúng thức giấc bởi tiếng gà gáy dù lúc đó đã tới giờ hắn đi làm,chắc bọn nó đêm qua thức khuya...chắc là thế... ...Buổi chiều hắn xin về sớm,ôm con Tía qua nhà thằng bạn chí cốt thử lại.Hôm trước thử với gà xếp chả bõ rửa gà.Hai thằng ôm gà ra bãi cỏ gần đấy,hết giao vào díu con gà của hắn vẫn lối cũ,lò dò đi dưới thò ra đánh kiếng và dọc mang tai,con Bịp của bạn hắn hơn lối chồng trên đá mé hai mang nhưng con gà của hắn đầu khéo quá làm con kia chả đánh được mấy.Hôm nay con Tía của hắn thêm đòn nữa mới thích chứ,bị đè kiệt nó còn thông vỉa lên đánh hốc nách,hắn thấy vui vui.Chưa hết hai hồ thằng bạn xin thôi vì con Bịp bị đánh kiềng dữ quá.Hai thằng ngồi rửa gà,bạn hắn thủng thẳng : - Tao nghe phong thanh chuyện của mày,đâu còn có đó,đừng buồn... - Buông đuôi rồi...chán lắm...thôi đi làm ly cafe... ...Hắn về đến nhà trời nhá nhem tối,không bật đèn,trong bóng tối con gà hắn vừa lấy ra khỏi giỏ có dáng đứng kỳ lạ,người cứ ngang ra song song với mặt đất "Gọi nó là Tía ngang vậy"...Hắn ngồi dựa lưng vào tường,ánh sáng từ ngoài đường hắt vào căn phòng của hắn vàng vọt,xóm trọ đầy đủ các âm thanh,tiếng vòi nước chảy,tiếng bát đũa kêu,tiếng trẻ con khóc,tiếng ti vi chiếu phim "Ván bài đen tối" mà vợ hắn thích,tiếng khóc,tiếng cười...tất cả vọng đến tai hắn quen thuộc mà cô độc đến xót xa...Có tiếng bước chân,hắn quay ra,vợ hắn đứng đó,run run nhìn.Hình như hắn cũng có lần tưởng tượng việc vợ đi tìm mình...Trong bóng tối hai người ngồi đối diện, giọng vợ hắn lạc đi : - Em xin lỗi vì đã nói dối anh....nhưng em... Mới chỉ đến đó vợ hắn đã nấc lên,căn phòng chỉ còn tiếng khóc...Có cái gì nghèn nghẹn trong cổ làm hắn không cất lời được...Có cái gì đó mênh mang lắm,làm hắn cứ thấy vời vợi,xa xa,như đồng cỏ với anh Cao bồi lãng du vậy... - Anh à ! Nếu anh không tha thứ em cũng không biết làm thế nào... Cuối cùng vợ hắn cũng cất tiếng... - Nhưng...em chưa làm gì có lỗi với anh,khi căn nhà không có anh em mới biết em cần anh và con như thế nào. Nghe đến đấy tự nhiên hắn lại thấy mềm yếu đi đâu hết cả,cái sỹ diện hão làm hắn cứng rắn hẳn lên,nhếch mép cười gằn... - Cần tôi?Thế cái thằng mời đi ăn với cafe cà pháo thì sao?Cần nhiều thế thì tôi chả dám... - Anh...anh đừng nói thế,lỗi tại em,người ta là cấp trên,cứ vin cớ công việc,với lại đôi lúc....em cũng muốn chia sẻ...mà em cũng không giải thích được... - Công việc???Thế thì nghỉ mẹ nó đi... Hắn gầm lên tức tối,văng ra một câu chả giống hắn chút nào... - Anh đừng nói thế,đôi lúc em tủi thân lắm,anh còn về đúng giờ cho gà ăn,còn thức dậy nửa đêm xem nó ngủ,còn có mật ong tam thất cho nó ăn...Em thì sao??? Em đã xin nghỉ việc rồi,anh nghĩ kỹ đi rồi về với em và con,em chưa làm gì có lỗi với anh,em đã thề bao lần rồi... Vợ hắn đi rồi,căn phòng vắng lặng,hắn bỗng nghĩ về những năm vợ chồng hắn chung sống,đúng là cô ấy chưa làm gì để hắn phật lòng,với cả bạn bè hay họ hàng... Hắn về thật,nhưng không đem theo đôi gà,nhớ tới câu nói của vợ hắn cứ ngượng ngượng nên đem gửi qua nhà thằng bạn Thành.Nhớ đứt ruột mà vẫn phải gửi.Vợ hắn làm một bữa cơm thịnh soạn,con bé con bi bô hỏi bố đủ điều,hắn trả lời nhát gừng,vẫn thấy ngượng ngượng thế nào đó... Đêm xuống,vợ hắn gối đầu lên tay hắn thủ thỉ : - Anh định bỏ em thật à? - Không biết...đến đâu thì đến... - Hi hi...nhưng em thì không cho như thế,anh không cần em nhưng em cần anh,cả con nữa,cũng cần anh,thế anh có cần em và con không? Chợt như nhớ ra điều gì đó vợ hắn ngồi bật dậy : - Ơ...thế hai con gà đâu? - Anh...anh gửi bên nhà thằng Thành. - Sao anh không đem về? - Anh...đem về em lại bảo chăm gà hơn chăm em... - Hi...hi...mai anh đem về đi,đừng làm phiền anh ý,em không tị với gà nữa đâu,em thích anh nuôi gà... "Dù nói thật hay nói dối thì đây là câu làm hắn vui nhất của vợ hắn kể từ lúc giận nhau..."Hắn vòng tay ôm lấy vợ... - Ơ này...anh chưa trả lời em? - Trả lời gì? - Anh cần em và con không? Hắn cười khùng khục " Đợi tý đã rồi trả lời nhé"...rồi ôm chặt vợ hơn...Đêm mùa đông thật ấm...



Người sửa: jonathantruong - 03/01/2017 lúc 3:34pm
https://postimg.cc/image/ghqb3fifz/ -
Quay lên trên
Truvjp Xem...
Thiếu niên
Thiếu niên
Hình đại diện

Gia nhập: 17/05/2014
Khu vực: Ha noi
Tình trạng: Offline
Điểm: 1101
Lựa chọn cho Bài viết Lựa chọn cho Bài viết   Lượt cám ơn (0) Lượt cám ơn(0)   Trích dẫn Truvjp Trích dẫn  Phúc đápPhúc đáp Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 07/03/2017 lúc 2:08pm
Chuyện này e đọc ở đâu rồi không rõ nhưng hay a.
Thấy có cái j đó gần giống với m nhưng k hẳn là vậy.chắc là tương đồng về cách chơi và sở thích

Người sửa: Truvjp - 07/03/2017 lúc 2:09pm
Quay lên trên
pqtrivn Xem...
Nhi đồng
Nhi đồng


Gia nhập: 02/11/2010
Tình trạng: Offline
Điểm: 373
Lựa chọn cho Bài viết Lựa chọn cho Bài viết   Lượt cám ơn (0) Lượt cám ơn(0)   Trích dẫn pqtrivn Trích dẫn  Phúc đápPhúc đáp Liên kết trực tiếp tới Chủ đề này Ngày đăng: 07/03/2017 lúc 3:32pm
hay nhỉ
Quay lên trên
 Phúc đáp Phúc đáp
  Chia sẻ Chủ đề   

Chuyển đến Chuyên mục Quyền tại Chuyên mục Xem...






Trang này được tạo ra trong 0.703 giây.